Hi. My name is Cameron Russell, and for the last little while I've
been a model. Actually, for 10 years. And I feel like there's an
uncomfortable tension in the room right now because I should not have worn
this dress. (Laughter)
0:31
So luckily I brought an outfit change. This is the first outfit
change on the TED stage, so you guys are pretty lucky to witness it, I think.
If some of the women were really horrified when I came out, you don't have to
tell me now, but I'll find out later on Twitter. (Laughter)
[]
0:53
I'd also note that I'm quite privileged to be able to transform what
you think of me in a very brief 10 seconds. Not everybody gets to do that.
These heels are very uncomfortable, so good thing I wasn't going to wear
them. The worst part is putting this sweater over my head, because that's
when you'll all laugh at me, so don't do anything while it's over my head.
All right.
1:21
So why did I do that? That was awkward. Well, hopefully not as
awkward as that picture. Image is powerful, but also image is superficial. I
just totally transformed what you thought of me in six seconds. And in this
picture, I had actually never had a boyfriend in real life. I was totally
uncomfortable, and the photographer was telling me to arch my back and put my
hand in that guy's hair. And of course, barring surgery, or the fake tan that
I got two days ago for work, there's very little that we can do to transform
how we look, and how we look, though it is superficial and immutable, has a
huge impact on our lives.
2:19
So today, for me, being fearless means being honest. And I am on this
stage because I am a model. I am on this stage because I am a pretty, white
woman, and in my industry we call that a sexy girl. And I'm going to answer
the questions that people always ask me, but with an honest twist.
[]
2:37
So the first question is, how do you become a model? And I always
just say, "Oh, I was scouted," but that means nothing. The real way
that I became a model is I won a genetic lottery, and I am the recipient of a
legacy, and maybe you're wondering what is a legacy. Well, for the past few
centuries we have defined beauty not just as health and youth and symmetry
that we're biologically programmed to admire, but also as tall, slender
figures, and femininity and white skin. And this is a legacy that was built
for me, and it's a legacy that I've been cashing out on. And I know there are
people in the audience who are skeptical at this point, and maybe there are
some fashionistas who are, like, "Wait. Naomi. Tyra. Joan Smalls. Liu
Wen." And first, I commend you on your model knowledge. Very impressive.
(Laughter) But unfortunately I have to inform you that in 2007, a very
inspired NYU Ph.D. student counted all the models on the runway, every single
one that was hired, and of the 677 models that were hired, only 27, or less
than four percent, were non-white.
3:46
The next question people always ask me is, "Can I be a model
when I grow up?" And the first answer is, "I don't know, they don't
put me in charge of that." But the second answer, and what I really want
to say to these little girls is, "Why? You know? You can be anything.
You could be the President of the United States, or the inventor of the next
Internet, or a ninja cardio-thoracic surgeon poet, which would be awesome,
because you'd be the first one." (Laughter) If, after this amazing list,
they still are like, "No, no, Cameron, I want to be a model," well
then I say, "Be my boss." Because I'm not in charge of anything,
and you could be the editor in chief of American Vogue or the CEO of H&M,
or the next Steven Meisel. Saying that you want to be a model when you grow
up is akin to saying that you want to win the Powerball when you grow up.
It's out of your control, and it's awesome, and it's not a career path. I
will demonstrate for you now 10 years of accumulated model knowledge, because
unlike cardio-thoracic surgeons, it can just be distilled right into -- right
now. So if the photographer is right there and the light is right there, like
a nice HMI, and the client says, "Cameron, we want a walking shot,"
well then this leg goes first, nice and long, this arm goes back, this arm
goes forward, the head is at three quarters, and you just go back and forth,
just do that, and then you look back at your imaginary friends, 300, 400, 500
times. (Laughter) It will look something like this. (Laughter) Hopefully less
awkward than that one in the middle. That was, I don't know what happened
there.
5:13
Unfortunately after you've gone to school, and you have a résumé and
you've done a few jobs, you can't say anything anymore, so if you say you
want to be the President of the United States, but your résumé reads,
"Underwear Model: 10 years," people give you a funny look.
5:26
The next question people always ask me is, "Do they retouch all
the photos?" And yeah, they pretty much retouch all the photos, but that
is only a small component of what's happening. This picture is the very first
picture that I ever took, and it's also the very first time that I had worn a
bikini, and I didn't even have my period yet. I know we're getting personal,
but I was a young girl. This is what I looked like with my grandma just a few
months earlier. Here's me on the same day as this shoot. My friend got to
come with me. Here's me at a slumber party a few days before I shot French
Vogue. Here's me on the soccer team and in V Magazine. And here's me today.
And I hope what you're seeing is that these pictures are not pictures of me.
They are constructions, and they are constructions by a group of
professionals, by hairstylists and makeup artists and photographers and
stylists and all of their assistants and pre-production and post-production,
and they build this. That's not me.
[]
6:20
Okay, so the next question people always ask me is, "Do you get
free stuff?" I do have too many 8-inch heels which I never get to wear,
except for earlier, but the free stuff that I get is the free stuff that I
get in real life, and that's what we don't like to talk about. I grew up in
Cambridge, and one time I went into a store and I forgot my money and they
gave me the dress for free. When I was a teenager, I was driving with my
friend who was an awful driver and she ran a red and of course, we got pulled
over, and all it took was a "Sorry, officer," and we were on our
way. And I got these free things because of how I look, not who I am, and
there are people paying a cost for how they look and not who they are. I live
in New York, and last year, of the 140,000 teenagers that were stopped and
frisked, 86 percent of them were black and Latino, and most of them were
young men. And there are only 177,000 young black and Latino men in New York,
so for them, it's not a question of, "Will I get stopped?" but
"How many times will I get stopped? When will I get stopped?" When
I was researching this talk, I found out that of the 13-year-old girls in the
United States, 53 percent don't like their bodies, and that number goes to 78
percent by the time that they're 17.
7:32
So the last question people ask me is, "What is it like to be a
model?" And I think the answer that they're looking for is, "If you
are a little bit skinnier and you have shinier hair, you will be so happy and
fabulous." And when we're backstage, we give an answer that maybe makes
it seem like that. We say, "It's really amazing to travel, and it's
amazing to get to work with creative, inspired, passionate people." And
those things are true, but they're only one half of the story, because the
thing that we never say on camera, that I have never said on camera, is,
"I am insecure." And I'm insecure because I have to think about
what I look like every day. And if you ever are wondering, "If I have
thinner thighs and shinier hair, will I be happier?" you just need to
meet a group of models, because they have the thinnest thighs and the
shiniest hair and the coolest clothes, and they're the most physically insecure
women probably on the planet.
8:27
So when I was writing this talk, I found it very difficult to strike
an honest balance, because on the one hand, I felt very uncomfortable to come
out here and say, "Look I've received all these benefits from a deck
stacked in my favor," and it also felt really uncomfortable to follow
that up with, "and it doesn't always make me happy." But mostly it
was difficult to unpack a legacy of gender and racial oppression when I am
one of the biggest beneficiaries. But I'm also happy and honored to be up
here and I think that it's great that I got to come before 10 or 20 or 30
years had passed and I'd had more agency in my career, because maybe then I
wouldn't tell the story of how I got my first job, or maybe I wouldn't tell
the story of how I paid for college, which seems so important right now.
9:13
If there's a takeaway to this talk, I hope it's that we all feel more
comfortable acknowledging the power of image in our perceived successes and
our perceived failures.
[]
9:24
Thank you. (Applause)
|
Xin chào. Tôi là Cameron Russell, và trong khoảng thời gian ngắn ngủi
vừa qua, tôi là một người mẫu. Thật ra, trong 10 năm. Và tôi cảm thấy có một
áp lực không thoải mái trong phòng vào lúc này bởi vì đáng lẽ ra tôi không
nên mặc cái đầm này. (Cười)
0:31
May mắn thay tôi có mang theo một bộ đồ khác. Đây là lần đầu tiên có
người thay đồ trên sân khấu của TED vậy nên tôi nghĩ các bạn rất may mắn khi
được chứng kiến cảnh này đấy. Nếu như vài phụ nữ cảm thấy rất sợ hãi khi tôi
xuất hiện, bạn không phải nói tôi nghe ngay bây giờ đâu, nhưng rồi tôi sẽ biết
qua Twitter thôi. (Cười)
0:53
Tôi nhận ra tôi rất là may mắn khi có thể thay đổi những gì bạn nghĩ
về tôi trong 10 giây ngắn ngủi. Không phải ai cũng có cơ hội để làm điều này.
Đôi giày cao gót này thật là không thoải mái tí nào cả, tôi không định sẽ
mang chúng. Phần tệ nhất là tròng cái áo dài tay này qua đầu bởi vì thể nào
quí vị cũng cười tôi, vậy nên đừng làm gì hết khi nó ở trên đầu tôi. Xong rồi.
[]
1:21
Tại sao tôi lại làm như vậy? Nó thật là kì cục. Thật ra, hy vọng là
nó không đến nỗi kì cục như tấm hình này. Hình ảnh có sức mạnh rất lớn, nhưng
nó cũng rất là giả tạo. Tôi vừa mới thay đổi hoàn toàn những gì bạn nghĩ về
tôi trong vòng 6 giây. Và trong bức ảnh này, thực ra tôi chưa hề có bạn trai
nào trong đời thực. Tôi cảm thấy rất không thoải mái tại thời điểm đấy, và
nhiếp ảnh gia bảo tôi phài ưỡn lưng và đặt tay lên tóc của anh ta. Và tất
nhiên, trừ việc phẫu thuật, hoặc là làn da rám nắng giả tạo mà tôi có hai
ngày trước để chụp ảnh, có rất ít những việc mà chúng ta có thể làm để thay đổi
vẻ bề ngoài của mình, và vẻ ngoài của mình, mặc dù nó giả tạo và khó thay đổi,
nó lại có ảnh hưởng rất lớn đến đời sống của chúng ta.
2:19
Vì thế nên hôm nay, với tôi, không sợ gì hết đồng nghĩa với việc
thành thật. Và tôi đứng trên sân khấu này bởi vì tôi là một người mẫu. Tôi đứng
trên sân khấu này bởi vì tôi xinh đẹp, một phụ nữ da trắng, và trong ngành
người mẫu, chúng tôi gọi đó là một cô gái quyến rũ. Và tôi sẽ trả lời những
câu hỏi mà mọi người vẫn luôn hỏi tôi, nhưng với sự thành thật.
2:37
Câu hỏi đầu tiên là, làm thế nào mà tôi trở thành người mẫu? Và tôi
luôn luôn nói: "Oh, tôi được phát hiện", nhưng nó chả có ý nghĩa gì
cả. Thật ra tôi trở thành người mẫu bởi vì tôi thắng giải xổ số di truyền, và
tôi là người được nhận tài sản thừa kế, và có thể các bạn đang thắc mắc tài sản
thừa kế gì chứ. Trong những thập kỉ vừa qua, chúng ta đã định nghĩa sắc đẹp
không chỉ là khỏe mạnh và trẻ trung và sự cân đối mà chúng ta được lập trình
về mặt sinh học để khao khát mà còn là chiều cao, những đường nét thanh mảnh
và nữ tính, và da trắng. Đây chính là cái di sản được dựng nên cho tôi và đó
là di sản mà tôi kiếm tiền nhờ vào nó. Tôi biết rằng có một vài người trong
quý vị đang hoài nghi điểm này, và có thể có một vài người mẫu ăn mặc đẹp như
là, "Chờ đã. Naomi. Tyra. Joan Smalls. Liu Wen." Tôi muốn khen ngợi
sự am hiểu về người mẫu của các bạn. Rất là ấn tượng. (Cười) Nhưng thật không
may tôi phải cho các bạn biết năm 2007, một nghiên cứu sinh tiến sỹ ở đại học
New York đã thống kê là tất cả những người mẫu trên sàn diễn, và trong 677
người mẫu được thuê đó chỉ có 27 người, ít hơn 4%, là không phải da trắng.
[]
3:46
Câu hỏi kế tiếp mà mọi người luôn hỏi tôi là: "Em có thể trở
thành người mẫu khi em lớn không?" Và câu trả lời đầu tiên của tôi là:
"Chị không biết, chị không phụ trách việc tuyển dụng". Nhưng câu trả
lời tiếp theo mà tôi thực sự muốn nói với những bé gái đó là: "Tại sao
chứ?" Em biết không? Em có thể trở thành bất cứ ai. Bạn có thể trở thành
Tổng thống nước Mỹ, hoặc người phát minh ra một Internet tiếp theo, hay là một
nhà thơ bác sĩ phẩu thuật tim mạch ninja, sẽ rất tuyệt vời phải không, vì em
sẽ là người đầu tiên làm chuyện đó". (Cười) Nếu, sau một danh sách thú vị
đó, các em vẫn nói rằng: "Không, không, Cameron, em muốn trở thành người
mẫu à", lúc đó tôi sẽ nói: "Làm sếp của chị đi". Vì chị không
có quyền lực nào cả, còn em có thể là tổng biên tập của tạp chí Vogue ở Mỹ hoặc
Tổng giám đốc của H&M, hoặc Steven Meisel tương lai. Nói rằng em muốn được
là người mẫu khi em lớn lên giống như nói em muốn trúng vé số khi em trưởng
thành vậy. Nó ngoài tầm kiểm soát của em, và nó thật tuyệt, nhưng đó không phải
là một con đường sự nghiệp. Tôi sẽ chứng minh cho các bạn -- với 10 năm kinh
nghiệm tôi tích lũy được khi làm người mẫu, vì nó không giống với bác sĩ phẫu
thuật tim, nên chỉ cần một thời gian ngắn. Nếu nhiếp ảnh gia đứng ở đây còn
ánh sáng thì ở kia, giống như là một giao diện tương tác đẹp, và khi khách
hàng bảo: "Cameron chúng tôi muốn bức ảnh em đang bước đi", thế là
cái chân này đi trước, đẹp và dài, cái tay này thì đánh về sau, còn cái này
thì đưa ra trước, đầu thì ở vị trí ba phần tư, và bạn chỉ đơn giản là đi tới
đi lui, chỉ cần làm điều đó, và sau đó bạn quay đầu nhìn phía sau, tưởng tượng
đó là bạn bè của bạn, 300, 400, 500 lần. (Cười) Giống như thế này đây. (Cười)
Hi vọng là nó ít kì cục hơn tấm hình ở giữa Tôi không biết điều gì xảy ra
trong lúc đó nữa.
5:13
Thật đáng tiếc sau khi bạn học xong, bạn viết résumé và từng làm một
vài việc, bạn không thể nói thêm điều gì nữa, vì nếu bạn nói muốn trở thành Tổng
thống Hoa Kỳ nhưng résumé của bạn lại ghi: "Người mẫu đồ lót: 10
năm", người ta sẽ nhìn bạn với ánh mắt khác lạ.
[]
5:26
Câu hỏi tiếp theo mà người ta luôn hỏi tôi: "Có phải tất cả các
tấm ảnh đều được chỉnh sửa đúng không?" Đúng vậy đấy, gần như là tất cả
các tấm ảnh đều được chỉnh sửa, nhưng đó chỉ là một yếu tố nhỏ trong những việc
đang diễn ra. Đây là một trong những tấm ảnh đầu tiên mà tôi từng chụp, cũng
là lần đầu tiên tôi chụp ảnh đồ tắm, và lúc đó tôi thậm chí chưa có chu kỳ
kinh nguyệt nữa. Tôi biết rằng ta đang đi sâu vào chuyện cá nhân nhưng lúc đó
tôi đang là một cô bé. Đây là vẻ ngoài của tôi, chụp cạnh bà của mình trước
đó vài tháng. Đây là tôi trong cùng một ngày khi chụp bức ảnh trên. Cô bạn của
tôi đã đi cùng tôi. Đây là tôi ở tiệc ngủ (slumber party) vài ngày trước khi
chụp ảnh cho Vogue Pháp. Đây là tôi với đội bóng đá trong tạp chí V. Và đây
là tôi bây giờ. Tôi mong rằng bạn nhìn ra được -- những bức ảnh trên không phải
là hình ảnh của tôi. Đó là những hình ảnh được dựng lên, và nó được dựng nên
bởi một nhóm các chuyên gia, những nhà tạo mẫu tóc, những chuyên gia trang điểm,
nhiếp ảnh gia, và những nhà tạo phong cách và tất cả những người trợ lý của họ,
khâu tiền sản xuất, và hậu sản xuất, và họ tạo nên cái này đây. Đó không phải
là tôi.
6:20
Câu hỏi kế tiếp mà tôi được nhiều người hỏi là: "Bạn được cho miễn
phí cái gì không?" Tôi có rất nhiều đôi giầy cao gót 20cm mà tôi không
bao giờ mang, lúc nãy là ngoại lệ, nhưng những thứ miễn phí mà tôi nhận được
là những thứ mà tôi có ở ngoài đời thực, và đó là những thứ mà chúng ta không
muốn nhắc đến. Tôi lớn lên ở Cambridge, và lần nọ, tôi đến cửa hàng, và tôi
đã quên đem theo tiền và họ đã cho tôi miễn phí một cái áo đầm. Khi còn là một
thiếu nữ, tôi ngồi xe một người bạn cô ta là một người lái xe rất đáng sợ và
cô đã vượt đèn đỏ, chúng tôi bị bắt dừng lại, và tất cả những gì tôi đã làm
là nói rằng: "Xin lỗi chú cảnh sát", và chúng tôi đã có thể đi tiếp.
Tôi có được những thứ miễn phí đó là nhờ vào vẻ ngoài của tôi, không phải vì
tôi là ai và có những người sẵn sàng chi nhiều tiền cho vẻ bề ngoài của họ chứ
không phải vì họ là ai. Tôi sống ở New York, và năm vừa rồi, trong 140 ngàn
thiếu niên bị bắt và bị lục soát, có 86% là người da đen và người La Tinh, phần
lớn là những thiếu niên trẻ. Ở New York, chỉ có 177 ngàn người da đen và người
La Tinh, vì vậy đối với họ, câu hỏi không phải là "Tôi có bị bắt
không?" mà là "Tôi sẽ bị bắt bao nhiêu lần và khi nào?" Khi
tôi chuẩn bị cho buổi nói chuyện này, Tôi phát hiện rằng 53% những cô bé 13
tuổi ở Mỹ không thích cơ thể của mình, và con số này lên đến 78% khi họ 17 tuổi.
[]
7:32
Câu hỏi cuối cùng mà người ta hỏi tôi là: "Cảm giác thế nào khi
được là người mẫu?" Tôi nghĩ rằng cái họ muốn được nghe là "Nếu bạn
gầy hơn một chút, và tóc bạn óng ả hơn, bạn sẽ rất hạnh phúc và sung sướng".
Còn khi chúng tôi ở sau cánh gà, chúng tôi đưa ra câu trả lời đại loại như
là: "Thật là tuyệt vời khi đi du lịch, và làm việc với những người sáng
tạo, đầy cảm hứng và nhiệt huyết". Và những điều đó là sự thật, nhưng đó
chỉ là một nửa thôi, vì điều mà chúng tôi không bao giờ nói ra trước ống
kính, điều mà tôi không bao giờ nói trước ống kính, là: "Tôi bất
an". Tôi bất an vì tôi phải suy nghĩ về hình ảnh của tôi mỗi ngày. Và
các bạn có bao giờ tự hỏi chính mình "Nếu đùi mình thon hơn và tóc mình
óng ả hơn, vậy mình sẽ hạnh phúc hơn không?" Bạn chỉ cần gặp gỡ một nhóm
người mẫu, vì họ có đôi chân thon nhất, bộ tóc óng ả nhất và mặc những bộ đồ
đẹp nhất, và họ có thể là những người phụ nữ bất an nhất trên hành tinh này.
[] [] []
8:27
Khi tôi viết bài phát biểu này, tôi cảm thấy rất khó khăn để tìm ra sự
cân bằng thật sự, vì một mặt, tôi cảm thấy rất không thoải mái khi đến đây để
nói "Tôi có được tất cả những thứ này vì tôi được thần may mắn phù hộ,"
và cũng cảm thấy thực sự khó chịu để tiếp theo với câu "nhưng nó luôn
không làm cho tôi hạnh phúc". Nhưng chủ yếu là thật khó mà tháo tung một
di sản về giới tính và vấn đề sắc tộc trong khi tôi là một trong những người
hưởng lợi lớn nhất. Nhưng tôi cũng là vui mừng và vinh dự lên đây tôi nghĩ rằng
nó là may mắn là tôi đã đến trước khi 10, 20 hay 30 năm trôi qua và tôi đã từng
làm việc với nhiều công ty trong sự nghiệp của mình, bởi vì khi đó tôi có thể
sẽ không thể kể chuyện làm thế nào tôi có công việc đầu tiên, hay có lẽ tôi sẽ
không nói ra chuyện về làm thế nào tôi có tiền đóng học phí, mà có vẻ quan trọng
như vậy ngay lúc này.
[]
9:13
Nếu có một điều gì đọng lại trong buổi trò chuyện này, tôi hy vọng nó
là tất cả chúng ta đều cảm thấy thoải mái hơn khi thừa nhận sức mạnh của hình
ảnh trong nhận thức về thành công và thất bại của chúng ta.
9:24
Cảm ơn các bạn. (Vỗ tay)
|
Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014
9/04/2014 03:21:00 SA by BelobelaNo comments
Tagged: beauty, culture, fashion, photography, TED Talks
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét